Sự tồn tại

12/18/2021 2:12 AM | Cuộc sống

Thiên địa là lữ quán của vạn vật, trăm đời là thời gian của lữ khách từ xưa tới nay

Trải qua một năm cực kì khó khăn của nhân loại đối mặt với thiên tai dịch bệnh trên khắp thế giới. Khi đối diện với những mất mát chúng ta mới nhận ra những điều bình dị vốn đáng quý đến nhường nào. Và thật là may mắn cho mình và cả những người đang đọc được những dòng này khi chúng ta đang còn sống. Vậy tại sao lại có sự sống và tồn tại. Mình đã suy nghĩ những vấn đề này từ rất lâu rồi. Con người tại sao sinh ra lớn lên rồi lại già đi. Có trường sinh bất tử không? Có kiếp sau không? Có nơi nào đó được gọi là vĩnh hằng không?

Mình từng đọc được 1 câu rất hay trên mạng xã hội "Thiên địa là lữ quán của vạn vật, trăm đời là thời gian của lữ khách từ xưa tới nay". Có phải cuộc sống mỗi con người chính là một lần trải nghiệm. Và cuộc trải nghiệm đó khi nào thì chấm dứt và mình có thể kiểm soát sự trải nghiệm này không? Hoặc làm sao để có thể bất tử vĩnh hằng tồn tại cùng với trời đất.

Nhưng mình nhận ra nếu bất tử một mình bản thân mình thì có ý nghĩa gì. Thời gian cũng sẽ vùi chôn hết tất cả. Mọi thứ chỉ còn lại là ký ức lưu vào trí nhớ những người còn sống. Vậy có quá bất công cho người ở lại. Nếu được mình chỉ muốn sẽ ghi nhớ tất cả hình ảnh những thành viên trong gia đình. Mình sẽ cố gắng được cùng gia đình tạo ra nhiều kỷ niệm thật vui vẻ và hạnh phúc in sâu trong tâm trí tất cả mọi người. Để cho đoạn thời gian bên cạnh người thân trở nên là một đoạn thời gian đáng ghi nhớ nhất của mỗi người.

Lúc trước mình cũng từng nghĩ nếu mình chết đi thì ở một nơi nào đó mình sẽ vẫn yêu thương và gìn giữ những hình ảnh của người thân và gia đình. Mình sẽ vẫn luôn theo dõi, quan tâm và giúp đỡ hết mọi người thân đang tồn tại. Nhưng thực sự sẽ chẳng có kiếp nào khác cả. Con người cũng sẽ giống như vạn vật đều tuân thủ một quy tắc sinh ra và tan biến trong thời gian vô tận.

Mọi thứ đều được tạo ra rồi sẽ biến mất. Kể cả là những thứ chúng ta cầm nắm hoặc là những thứ chúng ta cảm nhận.. Tất cả đều sinh ra và mất đi. Cơn gió bắt đầu thổi và cũng sẽ kết thúc. Mọi thứ chuyển động rồi cũng sẽ dừng lại kể cả tinh thần, cảm xúc, sự vui vẻ, buồn bã, khổ đau cũng có khởi đầu và sẽ dần kết thúc theo cái cách đơn giản nhất chính là tự chúng ta quên đi. 

Mỗi chúng ta đang tồn tại như một lữ khách đang được định danh bởi 1 thân xác nào đó trong một hoàn cảnh nào đó. Chúng ta được sinh ra và lớn lên trong 1 hoàn cảnh, xã hội và chính những thứ đó tạo nên tính cách con người như chúng ta. Ai cực kỳ may mắn sẽ có được những mối lương duyên tốt lành làm cho con người chúng ta trở nên hiểu biết, thông ngộ sống hết một kiếp sống an nhiên vui nhiều buồn ít. 

Hồi nhỏ mình thấy một vài hình xăm của các ông chú bạn bố săm lên vai dòng chữ "Đời là bể khổ". Hồi nhỏ mình nghĩ khổ là khổ cực làm lụng vất vả. Nhưng bây giờ mình mới thấu hiểu hết câu nói này. Đã có nhận thức, tri thức, cảm giác thì cuộc sống chính là bể khổ. Chữ khổ ở đây đó chính là vô thường. Cuộc sống diễn ra như một đồ thị hình sin. Sẽ cho chúng ta những khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc, nhưng có lúc lại buồn bã thất vọng. Đó chính là nổi khổ của mỗi người mà ai cũng sẽ từng trải qua.

Con người thường bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài và phán đoán phiến diện bởi các giác quan, chính những thứ đó tạo nên sự lên xuống của cảm xúc. Và khiến cho chúng ta sống 1 cuộc sống chịu nhiều khổ đau cùng cực. Cuộc sống này nói dài cũng ko dài, ngắn cũng chẳng phải ngắn. Quan trọng nhất là chúng ta có tận dụng hết thời gian mình có cho những lẽ sống mình mong muốn. Biến những khoảnh khắc đó thành những kỷ niệm đáng nhớ. Đó cũng đã là thành công của 1 kiếp nhân sinh.

Còn ở một mức cao hơn chính là những người tu hành. Mình cảm nhận được từ họ sự ổn định về cảm xúc. Họ không bị giao động bởi những tác động, ảnh hưởng của sự vật, sự việc xung quanh. Họ luôn có một tâm thái vững vàng và nhẹ nhàng trong sâu thẳm tâm hồn khiến cho cuộc sống của họ thật an nhiên và bình lặng. Đối với mình những người như vậy họ đã là trường sinh bất tử.

Xã hội hiện tại của con người xã hội càng phát triển thì con người lại càng đua tranh. Từ cá nhân trong một tập thể cho tới các quốc gia trong một khu vực. Tất cả đều xuất phát từ những ham muốn đem lại lợi ích cho cá nhân hoặc một tổ chức. Con người ai sinh ra cũng đã luôn sở hữu cho mình một bản năng là mong muốn được nổi bật hơn và chính những điều đó đã làm cho con người trở nên có nhiều dục vọng hơn. Và dục vọng dễ làm cho con người lay chuyển tâm thái. Nếu đó là tích cực thì con người sẽ trở nên tốt hơn nhưng đồng nghĩa với việc con người lại càng muốn sở hữu nhiều hơn, nổi bật hơn và cứ thế không ngừng làm cho cuộc sống trở nên ngột ngạt và không còn sự bình an muốn có trong cuộc sống. Nhưng nếu ngược lại mọi thứ diễn biến khiến cho con người đó trở nên tiêu cực thì lại càng tệ hại hơn. Bởi vậy việc dữ cho mình một tâm thái vững vàng ổn định không bị dục vọng làm cho bản thân bị thúc đẩy hành động làm nên những thứ không đúng với bản tâm thật sự rất khó.

Mình cũng chỉ là một người bình thường cũng không được cao siêu như các vị thánh hiền có thể đắc đạo vô sầu vô lo. Giống một cuộc sống tự tại an nhiên. Nhưng mình cố gắng kiềm chế lại những dục vọng để mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì nguồn cội của việc khổ đau chính là sự ham muốn dục vọng cá nhân. Con người mà đã sinh ra trong một xã hội sẽ có rất nhiều hoàn cảnh. Và quan trọng nhất là chúng ta có thể kiềm chế lại những dục vọng để cho cuộc sống được tự do tự tại. Bản tâm được thanh thản và không sầu lo. Cùng cố gắng nhé.

 

Lê Đình Trường Sơn

Ngày 17/12/2021


 

Tin tức khác

  • Hạnh phúc và khổ đau. Kinh chuyển pháp luân

    Hạnh phúc và khổ đau. Kinh chuyển pháp luân

    Thế gian nằm trong biển khổ và như vậy là đáng khinh miệt, ghê tởm, không đáng cho ta bám níu. Thế gian là một ảo ảnh, không có gì là thực tế, do đó thế gian là hư vô trống rỗng.

  • Cho đi là còn mãi

    Cho đi là còn mãi

    Mục đích cuối cùng của mỗi sự sống bắt đầu là gì? Có phải là là sự tiếp nối thế hệ. Và mình cảm nhận được đó là những lần được trao cơ hội để chúng ta có thể rèn luyện ý chí và siêu thoát. Chúng ta càng 
    tiếp cận với nền văn minh hiện đại thì chúng tại lại càng xa rời với việc bước chân vào vùng đất thánh với sử thảnh thơi an nhiên trong bản tâm mỗi người.